Cái đó không làm tôi khinh bỉ, cũng chả xấu hổ khi người trên đường ngoái lại nhìn. Tôi lại dẫn ông anh đi. Và em biết không? Xé toang lồng ngực moi trái tim ra cũng lại là cách duy nhất để Đankô là chính mình.
Là thích cái gì thì làm cái đấy. Thế nên, sau nhiều năm thì dù có một bản lĩnh nào đó, bạn vẫn rất cần tĩnh dưỡng và làm tươi mát lại đầu óc. Thôi, không cần lăn tăn cho mệt.
Em sẽ suy tư về đời mình từ đời nó. Nhưng xã hội đã trót phản ánh vào tâm thức và như nước gõ lên đá đến vô số lần mà tạo thành vết lõm. Hoá ra bác bảo tôi nghiêm túc rồi, không phải theo dõi nữa.
Định cho mấy câu chua chua cay cay vào nữa nhưng mà nhân vật này không hợp. Như Tần Thủy Hoàng chẳng hạn. Và lại tiếp tục tỏ ra ngoài trang sách trước mặt, không có gì hấp dẫn tôi, không có gì đáng để tôi bận tâm.
Và họ nhìn bạn thương hại: Đừng mơ. Như bình mình chẳng hạn. Khi bạn viết, cứ có một người đến gần là bạn phải gấp lại.
Tôi yêu và thương bác tôi. Đừng xót thương vì bà già nhặt rác mà hãy thương nếu biết bà ấy nhặt rác về bán nuôi lũ cháu nheo nhóc có thằng bố nghiện ngập vào tù và bà mẹ trốn đi tìm một chân trời khác. Còn ta, ta tầm thường thôi, cứ cá nhỏ mà ta cho vào chảo rán.
Những lúc này là lúc người ta lạnh nhất và có thể có hoặc không nhiều hơi ấm nhất. Tôi đang đơn độc và chỉ có cái xe làm bạn. Nhưng bạn muốn xin lỗi trước cho sự ngộ nhận và quảng cáo láo làm mất thời gian độc giả dành cho những cái hay ho khác nếu tác phẩm dở.
Dưới nhà, cháu giúp việc đang nấu ăn sáng. Điều này những kẻ cô đơn hầu như không thể cảm nhận. Để trẻ con bớt dần phải khóc.
Kết quả đợt điều trị này chưa biết ra sao. Nhưng bạn biết, đó chỉ là tưởng tượng thôi, mọi người đều yêu mến bạn, yêu mến vì sự lơ ngơ bề ngoài và trí thông minh của bạn dù họ luôn cười và luôn đùa chê bạn lông bông, hâm hấp. Đầu tiên mẹ hỏi: Con tự viết à? Tôi chỉ cho mẹ xem tên người viết ở cuối bài.
Nhưng đây là một trận bóng. Và chưa thấy phải thay đổi. Tôi nhận ra sự bông lơn của mình không thích hợp với phần đông người Việt ít cập nhật.