Vẫn không nhớ ra (khi không dành thời gian để nhớ) cái việc có vẻ muốn nhớ thử xem trí nhớ còn hoạt động khá khẩm không. Dù chỉ là một nhân vật. Có một hôm, ông chú gọi bạn sang bảo: Mày vào đây chú cho ít mật gấu bóp chân.
Bạn không nghĩ những sự suy kiệt này do thể thao mang đến. Cũng có thể không ai chịu thua ai, họ chơi sát ván cho đến những quân cờ cuối cùng. Bạn bắt đầu tưởng tượng: Cuối cùng thì những cơn mệt tích tụ đã quật ngã bác? Hay bác biết bạn không có tên trong danh sách lớp.
Bên trái chồng sách là cái đèn bàn có công tắc tròn xoe như cái nấm không chân. Đến phòng nghỉ, giới thiệu đây là nơi nghỉ ngơi sau khi tập, có thể đọc sách báo, xem tivi, ngủ. Chỉ khi ta gặp họ, ta mới hiểu họ là ai.
Nhưng tôi vẫn tin chúng ta có một lượng cái thiện cần thiết. Bác không biết cái sân bóng bạn đến nó dễ chịu đâu. Đánh dấu được bao nhiêu sự thật, bao nhiêu thời khắc.
Thắc mắc bởi vì, trước đây còn thấy người ngủ dưới các mái hiên, bây giờ ít thấy. Những lần thế này, những cơn đau, năm sáu bảy năm hoặc hơn cũng dần thành quen chịu đựng, như tiếng chuông đồng hồ kia. Ta không phải là tên sát nhân.
Ông lão giật thót mình: Ấm! Vì bạn có là thiên tài (thơ) hay không, với họ, không quan trọng. Bởi lẽ em là người phụ nữ bình thường, bình thường nhất…
Những cái đó làm bạn dịu lại, nhẹ đi. Cả tiếng chim hót rất nhỏ nữa. Tôi khóc vì tôi thông minh nhưng không phải thông minh kiệt xuất, không có trí nhớ phi thường.
Và hiện sinh là một thứ mà những kẻ cầm quyền rất khoái. Từ khi làm con đến làm cha mẹ rồi ông bà là những khoảng cách tuổi tác, khoảng tích lũy tri thức cho một sự giáo dục cũng như rèn luyện tốt hơn. Lúc ông sắp trút hơi thở cuối cùng, bà vợ nhỏ nhoi rụt rè nắm lấy tay người chồng gia trưởng.
Tôi không rõ đêm nay có vỡ giấc và người nhẹ bẫng nữa không. Tất nhiên, sự mặc cảm không thể bắt hắn hủy diệt những cảm quan mới nhưng mà làm hắn mệt. Và cái sự vì ấy là sự tự nguyện đầy hạnh phúc của tâm hồn họ.
Chẳng qua, những cái mất nó đến nhiều quá. Cảm giác sợ hãi, đau đớn hay tuyệt vọng tột cùng cũng là một khoái cảm. Và kẻ thua chấp nhận rút súng tự tử.