Khoảng giữa bồn hoa và bà già thùng rác là vỉa hè. Giờ nó ở tầng ba, đầu giường bác trai. Có những lúc tổ chim bị gió thổi xuống.
Giọt nước mắt như trộn lẫn ánh sáng, thương đau, hạnh phúc. Tôi dẫn ông anh vào chỗ xông hơi. Tôi lẩn trốn mãi trong bốn bức tường để không phải đổ lệ trước những sự thật phũ phàng đầy rẫy trong đời.
Lựa chọn là bài toán tạo hóa không giấu sẵn đáp số. Giọt nước mắt như trộn lẫn ánh sáng, thương đau, hạnh phúc. Cứ việc gọi tôi là thằng đạo đức giả.
Xung quanh thì luôn văng vẳng những góp ý: Mong muốn làm tốt cho xã hội là chính đáng nhưng trước tiên lo xong thân mình được thì hẵng nói cao xa. Rung động và cộng hưởng rung động mới là giá trị có ích, có ý nghĩa cao cấp nhất của đời sống. Với sự mỉa mai những khao khát chính đáng ấy, đời sống của họ luôn vấp phải những thất bại mà họ không dám nhìn thẳng vào.
Nhưng với hiện tại ở Việt Nam, ví von như thế một chút, để thấy về tính linh hoạt trong cách cảm nhận sự hài hước lí tính thì người Việt khá khô cứng. Nhưng lí trí không cho phép. Thấy cả thơ, mẹ bảo: Đừng đốt, để mẹ đọc.
Và phần thưởng sẽ trị giá hơn cả giải Nobel. Mai vào bác không? Thôi, tắt đèn đi… Không nghe, cứ nằm ôm cuốn vở. Chơi là tất cả mà chẳng là gì cả.
Nhắc anh đi ngủ đúng giờ. Ông sợ làm ướt lạnh khuôn mặt nàng. Duy chỉ có một lần không hiểu theo thói quen hay chẳng vì lí do gì mà nàng gọi tôi là thằng trong một câu chuyện với cô bạn bàn trên.
Bạn lại muốn dựng một khung cảnh: Bà già nhăn nheo rách rưới yếu ớt dị tật hơn. Khi đã chơi thì dối trá, lăng loàn, thô bỉ, hèn hạ, cuồng loạn, hoang tưởng… là chơi mà thật thà, gia giáo, anh hùng, khiêm tốn, thực tế, tự ti, đức độ… cũng là chơi. Nó không bắt nạt được đứa mạnh thì nó bắt nạt đứa yếu hơn.
Nó tạo ra thói quen đứng trên người khác với niềm tự hào tuổi tác. Sau mỗi pha bóng hoàn thành nhiệm vụ đầy tính sáng tạo, thay vì vuốt tóc, anh tiếp tục lựa chọn vị trí cho tình huống tiếp theo. Xu thế hiện sinh là minh chứng rõ rệt nhất cho điều đó.
Vì những hình ảnh ấy còn luôn lưu trong óc bạn nên cùng với thời gian, bạn dạy mình phải biết kiềm chế vì những nỗi đau có thể biến bạn thành kẻ rất côn đồ và hành động ngu xuẩn. Mà lại nghĩ về con người. Và trong những khoang tàu kia đang diễn ra những gì? Chắc là có một chủ tàu đang chửi kẻ yếm thế: Mày ngu như lợn.