Rohang

Em kế mượn laptop xóa nhầm bài tập của anh trai và cái kết

  • #1
  • #2
  • #3
  • Em muốn sinh ra một đứa trẻ để anh viết về nó. Khả năng đầu tiên là những nhà độc giả (có chức năng đối với việc hỗ trợ tài năng) chưa từng dành thời gian ngó ngàng; hoặc từng xem qua nhưng không nhận ra điều gì cả. Và như thế có nghĩa là tôi vẫn phải gồng gánh người thay vì đạp họ để ngoi lên.

    Hôm nay chị bạn ra viện. Cớ gì mà không dám nói. Và năng lực sẽ làm cho chữ nghĩa là những mảnh xương thịt bắn ra tung tóe trong cuộc va chạm có hay ho hay không.

    Bác lại thúc: Tác phong nhanh nhẹn nào. Và bào chữa cho mình bởi sự chăm chỉ lo toan trong sự thiếu tri thức. Nước mắt ngưng nhưng nước mũi vẫn chảy tong tỏng, kéo dài, đu xuống trang sách.

    Sự vô trách nhiệm và trái tim chai sạn của con người có thể gây ra bất cứ thảm họa nào… Hoặc là các cậu chả thèm bận tâm giải thích làm gì, các cậu cứ ngẫu hứng. Trước thì tháng gặp một hai lần.

    Tôi tưởng tôi ngu mấy môn đó nhưng về sau nhìn lại, hóa ra tôi chẳng bao giờ học bài về nhà. Xung quanh thì luôn văng vẳng những góp ý: Mong muốn làm tốt cho xã hội là chính đáng nhưng trước tiên lo xong thân mình được thì hẵng nói cao xa. Khi đã chơi thì dối trá, lăng loàn, thô bỉ, hèn hạ, cuồng loạn, hoang tưởng… là chơi mà thật thà, gia giáo, anh hùng, khiêm tốn, thực tế, tự ti, đức độ… cũng là chơi.

    Đó là xu thế sống hợp lí của thời đại này. Có lẽ tôi là thứ (từng?) có biểu hiện bề ngoài dễ chịu đối với những cô gái hoặc thông minh hoặc dịu dàng hoặc khờ dại. Và bạn có thể làm nhiều điều khi người ta sợ con chó ngao của bạn.

    Nhưng đó không phải là cái bạn muốn. Ăn sáng xong ở nhà bác, thay vì đến trường, tôi đảo qua nhà. Các cậu bảo: Ấy, tớ thích thế, thích thì đấu tranh, chán thì thôi, hiện sinh mà.

    Mấy người trước mặt bọn tớ đứng vì những người trước họ cũng đứng cả lên. Có người cúi mặt bấm di động. Và nhiệm vụ của tớ đơn thuần là có những hành động hợp lí và cố không phải tỏ ra gượng ép với chúng.

    Dù mọi người đang đợi cơm ở nhà. Bạn mặc cái quần bò ông anh họ cho và một cái áo phông dài tay thường mang lúc đi đá bóng trời lạnh. Năm nay tôi 21 tuổi, bị một số người gọi là bồng bột, thiếu thực tế, ảo tưởng, vì muốn sống chân thật và tốt đẹp trong mọi tình huống nên thua thiệt.

    Em vẫn nhớ hồi mình chưa về một nhà chứ? Để anh kể lại thay em nhé. Hoặc không thoát ra khỏi ý tưởng các bức tranh trước của bản thân. Tôi muốn ông giết chết ông cụ nhà tôi.

    THỂ LOẠI: Viet69
    TAG: vú to

    Phim liên quan

    THỂ LOẠI KHÁC
     Sitemap