Nó tan chảy, tan chảy. Buồn là trót lợi dụng cái tiếng thiên tài để bắt mình phải vượt qua. Những năm tháng cấp III chuyển sang lớp Văn ngồi như một thứ tượng gỗ trong giờ học và cả giờ nghỉ.
Còn tĩnh tâm mà viết. Người nghèo chỉ được cho tiền, không được định hướng, giáo dục đầy đủ thì nghèo lại hoàn nghèo và không bao giờ xóa bỏ được mặc cảm. Lại đến lúc thay băng và họ lại lùa hết người thân bệnh nhân ra.
Chẳng phải họ đang tìm đến những sự thoải mái cho nhau như mong muốn của tôi đó hay sao. Ông bà tôi, bác tôi, bố tôi cần nghỉ. Nó chỉ là cái truyền sức sống vào mục đích (nếu có), làm chúng trở nên đẹp đẽ và rung cảm.
Có thể nó đủ để những người chớm đua đòi hiện sinh trở về những giá trị đạo đức đích thực khi những tình yêu thương mới đến với họ. Đó là một sự xúc phạm đối với nhận thức. Bác vòng sang phía trái tôi.
Họ cảm ơn một cách khách sáo hoặc im lặng như không có chuyện gì xảy ra. Ngồi chuyện trò một lúc, ông anh bảo cho nóng hơn nhé. Thế đã đầy áp lực và đầy niềm mặc cảm phản bội, vô ơn rồi.
Lúc ngồi rỗi thế này, các ý nghĩ tha hồ nhảy nhót trong đầu. Hôm trước em đọc ở một tờ báo có nói… Nói chung là bố mẹ hơi xuôi xuôi thôi, còn họ vẫn chưa thay đổi quan niệm mảnh bằng đại học không thể không có. Nhưng mẹ thì lúc nào cũng bận.
Nhưng thường thì ngoài đôi lần sực nhớ bạn không phải là một súc gỗ đó ra, họ quên khuấy con người cần những lạc thú. Những cảm giác cay đắng và kiêu hãnh lẻn vào tuổi thơ tôi từ rất sớm và âm thầm sinh sôi. Sở dĩ căn phòng giữa đêm vẫn có thể nhìn được là do luồng sáng nhờ nhờ tỏa ra từ phía sau cái tivi.
Mà có lóe thì rủ thằng bạn đi cùng, cho nó nhảy vào đó ngồi, gọi một chai rượu, mấy con cá nướng, rồi lấy cớ chụp nó chụp chung luôn. Tôi biết điều đó nên chưa bao giờ tôi khinh ghét họ. Rồi hình như mơ thấy ai đó đã viết nó rồi.
Bạn có hai giọng chính. Chúng tôi mò mãi không thấy. Thế nên trong hắn mơ hồ sự so sánh tưởng như là một sự giằng xé lớn lao nhưng thực ra tối nghĩa và thiếu cơ sở: Chung thủy với đời sống tuyệt vời hơn hay sáng tạo tuyệt vời hơn? (Cái này từa tựa như câu hỏi vị nghệ thuật hay vị nhân sinh).
Ông chú em bố được trao quyền lãnh đạo khâu tổ chức đám cưới. Có lẽ với cái vỏ to hơn, anh ta không vứt. Tớ đoán chắc cũng đỡ tục tĩu hơn.