Bác bảo: Bạn chị con học cùng khối với con, nó lại có con bạn thân học cùng lớp con. Tác phẩm Bật dậy nào. Trí tưởng tượng thì lại thừa thời gian cho những chuyến đi nhưng không đủ thực dụng để xác định xem đi về đâu cho có lợi.
Cái giá cắm bút dựa lưng vào tường, cái bàn kê sát tường, đối diện với bạn. Hắn phải lừa phỉnh mình. Hãy kể cho anh bằng mắt thôi nhé.
Tôi đang đơn độc và chỉ có cái xe làm bạn. Cái lồng to bị thủng và đang sửa chữa chăng? Hay là lũ chim không chung sống hòa thuận được trong cái lồng chung? Con phượng hoàng đất một mình một chuồng trông thật đẹp. Có lẽ đó có phần là sự trả đũa với những kẻ yếu hơn khi bị kẻ mạnh hơn làm tổn thương.
Rất nhiều con người suốt đời sống cho người khác nhưng về mặt lịch sử thì chỉ là hai tay đẩy bánh xe từ hai phía đối diện với những lực tương đương. Nhưng thực ra, dù đứng ở phương diện nào mà nâng nó lên thành tầm cao thì cũng là nghệ thuật. Thất vọng, tụt giá rồi.
Mạch sáng tạo và khao khát đến với nó không chảy rần rật trong hắn. Thế giới quan của bác về một khía cạnh nào đó rất rộng. Bác trai: Bây giờ tôi xin nói vài lời với cậu mợ, với cháu.
Với người không quá lo về thực phẩm thì đánh mạnh vào nhu cầu hưởng thụ. Nhưng cũng không phải hắn hờ hững với sáng tạo, có những lúc hắn biết mình thực sự đam mê tìm đến cái mới. Tôi quả thực không muốn đấu tranh đâu, chưa bao giờ muốn đấu tranh đâu.
Thấy mặt mình mát lạnh. Bịt tai lại, im lặng, là xong. Con người cần được ôm ấp, vuốt ve.
Đơn giản hơn, như hạt bụi bay khắp nhân gian, thành cái gì đó, rồi trở về với cát bụi, rồi lại thành hình, rồi lại tìm về chốn cũ… Nhưng mà trong cuộc phiêu lưu của nó, nó không đơn thuần gói gọn trong hai điều sinh-tử. Không to tiếng, không hút thuốc, không nghiện ngập, không đàn bà, không ăn cắp vặt. Từ đó mẹ có nhiều biểu hiện dịu hiền hơn.
Cháu mà làm được thì cháu giỏi. Vì người tranh luận luôn lái vấn đề trệch khỏi lôgic của nó. Nhà văn vội vàng quệt nước mắt.
cho anh đi một bài thơ - mà em viết lúc bơ vơ thật lòng - độ này trời đến là trong - mây tan vào nắng gió cong miệng cười - cho anh đi một lần người - kẻo suông trời đất đẹp tươi như vầy - không em đừng có đến đây - mà em cứ thả lên mây nỗi buồn Hoặc về sau mới lí giải được. Thủa mới lớn, tôi những tưởng tôi sẽ được quan tâm tận tình và phát triển toàn diện hơn nữa.