Tôi có làm gì ám muội đâu. Để tôi đọc một đoạn vừa ứng tác, đồng chí phê bình cho nhé: Có thể hắn câu được những con cá to để thả.
Chứ trước đây thì um nhà rồi. Để người ta phải nể. Trong khi đời đời thay đổi từng giây từng giờ.
Độc giả đâu có ngu đến nỗi vơ đũa cả nắm. Hắn sẽ phải điểm lại những khao khát đã đi trốn, những ơn huệ đã nhạt nhòa và tàn phai, phải trách khéo (đôi lúc sỉ vả) sự yếu đuối vì suy nhược của mình. Lại về nhà bác ôn thi.
Ban đầu, sức mạnh, khao khát tuổi trẻ khiến bạn không dung hòa được. Nghĩ: Thế chắc là mình đoán cũng đúng. Chúng như một cái thớt để họ xả nỗi hận con cá.
Ông nội ngồi bàn chuyện tổ chức cưới hỏi cho chị cả. lương tâm, vô thức, bản năng, lí trí, dục vọng, dồn nén, hưng phấn… Một điều rất hệ trọng.
Muốn sớm đến chiều để chạy ra các sân bóng. Sai lầm lớn nhất là họ không đủ khả năng lí luận thuyết phục vì không đi tiếp những nẻo đường phong phú của nhận thức. Đi đâu phải báo để mọi người không phải lo.
Thôi, năm nghìn đi ạ. Cho đến bây giờ vẫn thế, họ vẫn luôn chứng kiến tôi nằm ườn, viết lách, gõ, và đi đá bóng. Để xem đối diện với một sự thật phản ánh trên khuôn mặt, một sự thật có lẽ họ chưa từng thấy, họ sẽ làm trò làm trống gì đây.
Dù sao, với bạn, bóng đá cũng chỉ là một trò chơi. Nói chuyện làm ăn, chửi bậy, nguyền rủa nhoay nhoáy cả rồi. Thế nên bao giờ cũng thường là người quen nhận ra bạn trước mỗi khi chợt lướt qua nhau.
Xuống đó để ôn thi nghĩa là mỗi ngày bạn sẽ phải có mặt trên cái bàn học chừng nửa ngày. Phía sau hai hàng cây là một lùm lau lách um tùm như rừng. Bác nói thế thôi nhưng bác hạnh phúc vì bán được hàng.
Nhưng trong khoảng này, ai đã thực sự chú tâm tích lũy điều đó bên cạnh việc lao vào guồng xoáy kiếm tiền. Và họ chấp nhận chúng như một tất yếu khách quan. Trú ngụ trong ấy là đàn cò.