Có thể nó sẽ bị tháo tung cơ thể. Thật ra, lúc này tôi mệt mỏi. Và bạn liên tưởng tới Zidane.
Một người khéo miệng và đầy kinh nghiệm như bác cũng khó làm lay chuyển nổi những cái máy chỉ vận hành tốt khi có tiền và tốt hơn khi có nhiều tiền. Nhưng bạn muốn một cuộc sống hơn thế. Biết rõ bạn là cái gì để làm gì.
Mà chắc gì bác đã biết được chuyện gian dối của bạn. Chụp xong lên chiếu đánh chén ngắm ngó người ngợm phố phường. Còn hơn một năm nữa thôi (cái này bác nhầm thời điểm, thực ra là hơn 2 năm, nếu mọi việc cứ đều đều).
Bạn thừa sức chứng minh dù không thiếu những vị kỷ, đố kị, hèn nhát… không thể không có trong con người thì bạn vẫn là một người sống cao thượng (không đồng nghĩa với đầy yêu thương) và khiêm tốn. Có thể chửi bậy, làm bậy bậy hơn bất cứ kẻ thô bỉ nào. Dù chỉ là một nhân vật.
Nhưng dần dần thì cũng gỡ được chút ít. Mà thôi, hãy tiếp tục tập luyện. Lại đánh một canh bạc nữa.
Khi đã bước vào nền thể thao chuyên nghiệp của nước nhà hay bất cứ đâu mà muốn khẳng định tài năng thì nó cũng phải cứng cáp và cạnh tranh gay gắt. Nhưng đó không phải là cái bạn muốn. Nếu không chứng tỏ được bản lĩnh, bạn sẽ rơi xuống vực.
- Tôi có một đề nghị với ngài-đôi mắt người đàn ông quẹt nên một tia ảo não nhân tạo. Đây là những phút giây mà con người có quyền được sướng. Một lần, ông quan đến chơi nhà, con chó sủa nhặng lên, bị chủ đá vào mõm.
Tự an ủi anh mới bước vào đời không ăn thua. Các cậu bảo: Ấy, tớ thích thế, thích thì đấu tranh, chán thì thôi, hiện sinh mà. Căn nhà hơi lạnh, hơi quạnh quẽ.
Cả nước mũi, chảy dài qua môi, rỏ xuống tong tỏng. Bây giờ bạn chỉ dừng lại ở một số nhân vật. Thôi được, bạn chấp nhận chung sống với nó như chung sống với những cơn đau.
Nó lí giải cho cảm giác còn háo hức đi một chặng đường hơn chục cây số để chạy nhảy một chút, uống nước, thi thoảng ăn thịt chó, rồi về. Và bản thân những người cùng tầng lớp làm khổ nhau. Ở đó, có thể tôi sẽ như một anh nông dân lạc lõng trong bữa tiệc thị thành.