Bạn cứ yên lòng: Ông không hỏi mượn tiền người đó đâu. Bà ấy: "Tôi quê quán ở Concord. Vậy muốn thấm nhuần những quy tắc này, hễ có cơ hội, xin bạn thực hành liền.
Không phải dễ, vì mình không quen người ta. Kể lại những chuyện đó, ông hoan hỉ vô cùng. Tôi để họ tin rằng họ đã toàn quyền tiến cử.
Tôi biết rằng cô đã sống và viết những tác phẩm của cô ở Concord tại miền Messachusetts. Gặp mặt ông, tôi liền xin ông cho coi vật quý đó. Hồi Franklin còn nhỏ, thô lỗ và vụng về, một ông bạn già dạy cho ông những chân lý nghiêm khắc này:
Muốn cho một người theo ý ta, thì trước hết ta phải làm cho người đó tin rằng ta là một bạn thân thiết thành thật của họ đã. Đó, cái mãnh lực phi thường của lời khen là như vậy, khi nó tự đáy lòng phát ra. Sau bữa, nhà kỹ nghệ nói: "Thôi nói về việc ông đi.
"Thiệt chỉ nhờ thịnh tình của anh em mà tôi được có mặt trong cuộc hội họp giữa các vị giám đốc cuả công ty và các vị thay mặt cho nhân viên, vì tôi không có cái may được ở trong nhóm trên hay nhóm dưới. Khi ông Amsel trở lại thăm nhà doanh nghiệp, ông vội nói ngay: Bá tước phu nhân Tolstoi tìm thấy chân lý đó - nhưng trễ quá.
Bạn muốn bạn thâm giao với bạn đồng nghiệp cực lực tán thành và không tiếc lời ca tụng bạn. Sau cùng, nó kiếm được một việc làm là dán nhãn lên trên những ve thuốc nhuộm trong một kho hàng đầy những chuột cống. Ông gợi tới một tình đáng kính và rất trong sạch, tình con yêu và kính mẹ.
Ông giáo hồi âm, an ủi cậu, nói cậu rất thông minh, làm việc lớn được, đời sẽ tươi sáng hơn và cuối thư, cho cậu một chân giáo viên. Bạn muốn có một thí dụ ư? Thì ngày mai tới sở, bạn cứ xem xét những thư bạn nhận được, sẽ thấy sự thiếu lương tri đó. Dyke, một nhà chuyên môn có danh nhất về nghề bán hàng ở Mỹ.
Tôi nhiều khi ở phòng ông ấy ra về, ngán vì những lời chỉ trích của ông thì ít, mà ngán vì điệu bộ của ông thì nhiều. Năm phút trước, chắc là tôi đã la lên: "Ông giữ lấy bộ đồ quý hóa đó của ông". Ai cũng thèm khát được người khác quý mến, hiểu biết và thương hại mình nữa.
Buổi tối, vẫn điệu đó. Vài bức thư chép lại trong chương này đã có kết quả mà có người cho rằng bội phần mầu nhiệm kia. Mỗi cử chỉ của ông, mỗi lần ông chuyển giọng nói, mỗi nét cau mày là cả một công trình luyện tập.
Bệ hạ hơn thần về nhiều phương diện. Trong một bài diễn văn, Hoàng đế nói như thách cả nước Pháp: "Trẫm đã cưới một người đàn bà mà Trẫm yêu và ngưỡng mộ, như vậy còn hơn là cưới một người mà Trẫm không được biết". Nhưng những lời khuyên bảo của ông tới bây giờ vẫn còn quý không kém hồi hai mươi lăm thế kỷ trước.