Xung quanh thì luôn văng vẳng những góp ý: Mong muốn làm tốt cho xã hội là chính đáng nhưng trước tiên lo xong thân mình được thì hẵng nói cao xa. Với sự lười nhác và thụ động của mình, ta từng cố ngộ nhận: Là thiên tài ở thời đại khác thì thường nghèo khổ nhưng đến thời đại này thì người ta sẽ tự biết tìm đến chân giá trị. Đến gần nhà, đường tắc, cổ động viên quá khích nhảy ra lòng đường chặn ô tô buýt.
Như một con người từng trải, ông không thở phào nhẹ nhõm Rồi tự dưng tất thảy lại phá sản. - Ông còn lo xa hơn tôi.
Á à, cá không ăn muối cá ươn… Tưởng tưởng chơi chút vậy thôi, ai dám hỗn. Lúc đó bạn đang dọn khăn trải bàn. Dù bạn sợ làm đau họ nhưng cuối cùng thì con người vẫn cần nhìn nhận thất bại của mình.
Chừng nào tôi chưa cùng chia sẻ với họ những nhọc nhằn và họ cũng không đồng cảm dù chỉ phần nào nỗi ê chề của tôi. Tôi tống vào thùng rác. Có lẽ, những con lợn ấy vốn dĩ là sản phẩm của những con lợn khác.
Với bác gái, tôi không dám im lặng khi bác hỏi. Mặc kệ? Mặc kệ làm sao được! Phải đi trình báo. Nhưng họ cũng không trút giận vô cớ.
Những phiến đá cũng thật êm, mời gọi ngả lưng. Một con lươn thì chính xác hơn. Hắn mãi coi mình là một thằng nội trợ tồi.
Với sự phân vân đó, bạn sẽ không cảm thấy yên tâm mà đắp giấc ngủ lên mình dù bạn có thể là một thiên tài. Vì thế, bạn chỉ chơi với chúng thôi. Bác không bán hàng nữa, cho thuê cửa hàng.
Ví dụ anh ta sẽ tự bảo mình điên khi đứng giữa đường hét Đờ mẹ bọn tham nhũng lúc thấy một gã như vầy đi qua. Đó là sự thiếu hòa hợp của họ với đối tác hôn nhân. Gần đến Sea Games chắc người ta sẽ dẹp, dẹp hết cho đường thông hè thoáng.
Là một nhà thơ thiên tài như thế có là danh không? Và đủ chưa? Nếu chưa đủ bạn sẽ còn làm cái khác. Hoặc chúng sẽ nổ tung khi dại dột nhảy vào cái tiềm thức như một đống rác dữ kiện khổng lồ. Nhưng giấc mơ không phải lúc nào cũng tử tế, ngây thơ.
Trên chiếc bàn có một cái giá cắm bút bên trong có kéo, bút bi, bút mực, bút chì đủ loại rẻ tiền, một viên phấn không bụi và nửa cục tẩy bị bẻ đi phần dùng để tẩy mực có thể chà xước giấy. Nhưng lí trí không cho phép. Làm thế nào đây? Làm thế nào để bác ta tin? Phải hoảng hốt, phải vờ tái mét, phải vờ run rẩy, khóc lóc, thở than, căm phẫn, bất bình, độc địa.