Đôi lúc là lạ một cách ngộ nghĩnh và khó hiểu. Và bạn liên tưởng tới Zidane. Mặc cảm với việc làm thơ của mình, mặc cảm với danh hiệu thiên tài… Đó là cái trạng thái ban đầu khi bạn lột xác.
Có thể tạm gọi là giấc mơ đa tầng. Lần đầu, tôi mở cho mẹ xem một trang web có người viết về tôi gọi tôi là thiên tài, lòng đầy hồi hộp. Vì gia đình? Có, tất nhiên là có.
Tôi cũng chả để ý những cái tiếp theo anh ta có vứt vỏ xuống đất không. Căn bản cũng tại người đời hay đính bên cạnh nó chữ vì. Nếu mai này có dịp làm phim, tôi nghĩ, đó là một cảnh quay không tồi.
Anh họ bảo chị út và bạn: Chủ nhật bận gì không, anh đưa hai đứa đi mua sắm. Ngoài cái giá cắm bút thì có một số thứ khác. Gần cuối buổi, đang bê chai thì có một người đàn bà chưa già ngồi ăn ở bàn bên trái gọi giật lại: Mày ơi, dọn chỗ bát này đi.
Tình thường trở nên nông cạn khi phủ nhận sự ích kỷ. Tôi để mẹ dắt tôi đi. Chúng tôi vào thang máy và đi lên.
Đôi má trắng nhợt ửng hồng. Trong khi sự phát triển tự nhiên của tôi lại vượt qua những khoảng an toàn tạm thời và dễ đổ vỡ họ tạo ra. Đang viết, à không, nói, à không viết, à có nói, chơi thôi.
Tình yêu bao giờ cũng mới. Có lần bạn bóp cổ nó nôn đầy nhà. Và cũng là kẻ thù của những kẻ muốn duy trì chúng để trục lợi hoặc ngu si hưởng thái bình.
Cái đó không làm tôi khinh bỉ, cũng chả xấu hổ khi người trên đường ngoái lại nhìn. Tôi không muốn đi đâu cả. Cảm giác sợ hãi, đau đớn hay tuyệt vọng tột cùng cũng là một khoái cảm.
Đâm ra nhiều người dần thờ ơ, e ngại. Bạn lại muốn lưu lại. Đã nhủ viết lại sẽ nhạt đi nhưng dù sao thì cũng nên viết.
Cuối cùng thì nó cũng qua đi yên ổn và bạn còn chưa viết xong. Là người làm bạn mệt nhất nhưng cũng là người bạn muốn thôi mệt nhất. Hay bị bạn bè lợi dụng và hiểu lầm.