Nó còn ngộ nhận là nó có đầy tài nữa. Khi mà ai ai cũng giật thì chúng xoắn lại, gỡ mãi không ra. Để những người tài năng dần thoát khỏi những bi kịch đeo đuổi họ từ hàng vô số đời.
Nếu bạn cứ chiều lòng họ, chả mấy chốc mà bạn giống họ như rập khuôn. Giữa guồng quay, con người ai sẽ dừng lại và dành thời gian cho nhau. Bắt đầu chan chán, rủ cậu em đi bơi.
Một kẻ lạc loài vô cảm. Nhưng những năm im lìm dần trôi qua đem lại cho tôi nhiều bài học thực tế. Hóa ra cái ánh sáng sau tivi là cái đèn ăcqui đang nạp điện.
Bố tôi tốt, hy sinh cho gia đình nhưng có điểm giống ông nội tôi là gần như không bao giờ tâm sự với con cái, không bao giờ nói chuyện sinh lí sinh liếc. Hôm trước tôi khóc, hôm sau tôi đốt. Như kiểu nước đang chảy mà bịt miệng vòi vào.
Tôi nhỏ bé cứ lởn vởn xung quanh, vì kỹ thuật cũng có sơ sơ nên không để bác dắt qua. Nó muốn khám phá tôi. Cái giá chung để nhảy từ tiêm đau đến tiêm không đau.
Cậu em bảo bị ho, đi xông hơi vậy. Nên: Cứ để nó âm thầm viết, đừng lăng xê nó kẻo nó tự kiêu; hoặc đâm cố gắng phấn đấu, tiếp thu, học hỏi mà mất đi vẻ nguyên thủy, tự nhiên. Đó là yêu cầu phải có can đảm thay đổi để phù hợp với tinh thần thời đại.
Mà bác ta có tin hay không chẳng phải vấn đề then chốt. Một giọng trầm, một giọng cao kiểu trẻ con. Bầy rắn với những con rắn ăn lẫn nhau, đến con cuối cùng nuốt được tất cả thì lại vỡ bụng vì bội thực.
Lại về nhà bác ôn thi. Không hẳn là sợ mất cho bạn. Tôi mặc cảm trước họ, trước nàng, khi nàng cao hơn tôi, những ngón tay dài hơn những ngón tay ngắn ngủn của tôi.
Tôi không định đánh giá con người qua hành động ấy. Mạch sáng tạo và khao khát đến với nó không chảy rần rật trong hắn. Mà cũng là bỏ ngoài tai, ngoài mắt, ngoài xúc giác tất cả.
Là đàn bà, cuối cùng thì việc chấp nhận sự sắp đặt của một người mẹ đầy kinh nghiệm và những mối quan hệ trong ngành là một điều hợp lí. Tôi đang đơn độc và chỉ có cái xe làm bạn. Bố tôi tốt, hy sinh cho gia đình nhưng có điểm giống ông nội tôi là gần như không bao giờ tâm sự với con cái, không bao giờ nói chuyện sinh lí sinh liếc.