Mà chắc gì bác đã biết được chuyện gian dối của bạn. Mong muốn có một thân xác khỏe mạnh và thần kinh dẻo dai để tiếp nhận sự mới cũng làm đau. Nhưng nếu không đồng thời âm ỉ chống lại thì chả mấy chốc mà hòa vào xu thế không lành mạnh ấy.
Mình không còn sức để nghĩ đến, không còn sức để đi tìm, để trình báo. Như một chương trình diệt virus được cài đặt vận hành theo định kỳ. Đúng là đồ trẻ con phải làm ông cụ non.
Á à, cá không ăn muối cá ươn… Tưởng tưởng chơi chút vậy thôi, ai dám hỗn. Để không kiêu hãnh, khinh bỉ và xa lánh thì bạn phải mặc cảm. Một vài người cùng đội bóng, một vài người lạ.
Một lần, tình cờ lướt qua gương trong trạng thái vô cảm, hắn nhận ra mình rất giống nàng. Tỉnh giấc vào chừng 1 giờ. An ủi nhau một chút: Thua thế này công an, cảnh sát đỡ khổ.
Nhà cao cửa rộng, vợ đẹp, bồ xinh và ma túy nếu cần. Tôi cho mình quyền bỏ học đến sở thú mà không báo cho ai cả. Cũng vì sợ điều đó mà tôi muốn bình dân là một cái mặt bằng được nâng cấp hơn.
Ít ai hiểu ai và ít ai muốn hiểu ai. Sau mỗi pha bóng hoàn thành nhiệm vụ đầy tính sáng tạo, thay vì vuốt tóc, anh tiếp tục lựa chọn vị trí cho tình huống tiếp theo. Làm sao vẽ được tiếng kêu răng rắc ấy hở mày? Ngay cả cái ý nghĩ trước và cái ý nghĩ đang diễn ra này, cũng có kẻ nghĩ rồi, chắc thế.
Tớ không để ý để biết nhưng rác rơi xuống luôn dễ nhận ra hơn người ta âm thầm bỏ vào túi như chuyện tự nhiên. Mẹ: Hai bác có chuyện gì à? Tôi: Im lặng. Luôn được vận động, luôn được tiếp xúc.
Tôi cũng chấp nhận thế, mặc dù, với tôi, cái xe ấy vứt đi cũng được. Tôi là nghệ sỹ chân chính thì đồng chí ấy cũng trố mắt nhìn ta và cũng liệt ta vào cái hạng có hat-trick đức tính vừa nêu. Ông anh bảo chắc là một loại gạch chịu lửa.
Định cho mấy câu chua chua cay cay vào nữa nhưng mà nhân vật này không hợp. Có người cúi mặt bấm di động. Nhưng ta đang có những trạng thái bệnh.
Cái bộ mặt đó tôi đã nhìn thấy một lần và không muốn thấy lần hai. Phố phường quanh nhà lại bình thường. Bảo: Con học tối thế, bật đèn lên chứ.