Bà già hình như chột mắt, cử chỉ có vẻ khỏe mạnh và bất cần. Dù nó cũng chẳng mới thì bạn cũng lưu lại được một số dữ kiện nào đó cho những phân tích sau này. Rồi, mẹ cứ đi ngủ đi.
Ở nhà bác, chị cả khá chiều chuộng, anh họ đá cùng đội bóng, chị út hay gọi thân mật là thằng lợn này nên tôi nhiều khi thấy ấm cúng và thoải mái. Như vậy là bạn lựa chọn ngủ tiếp với lí do mà bạn cho là chính đáng: Đã sáng tạo đủ cho một ngày và mệt. Hôm nay đi đâu? Không biết.
Của một thân xác đặc. Nhưng khi bạn chọn cách sống chống lại bi kịch luôn rình rập những tài năng, sự nghiêm khắc (ban đầu cứng nhắc) ấy không thể không có. Nhưng tôi lại thấy thế hệ tôi và trẻ hơn tôi đang đầy mầm mống phản động thực sự.
Mai sau không biết thế nào, nhưng đây là cảm giác sợ phí, sợ mất của một người 21 tuổi chỉ sở hữu thơ và tay trắng. Họ sống đầy toan tính nhưng lại bỏ rơi vận mệnh chung hết sức tự nhiên. Thường thì với sự đùa họ tin sái cổ như lúc cậu bé chăn cừu lần đầu hô hoán có chó sói.
Bạn có thể nhảy qua con mương dài gấp hơn hai lần chiều cao của mình. Tôi không chấp nhận một cuộc sống nghèo khó với những năng lực mà tôi tin là mình có. Đôi lần, ông hoặc các bác gợi lại lời hứa đó trước việc bạn bảo lưu một năm.
Mà giáo viên nhạt và lạnh nhớt như thế thì ngu như tôi cũng biết. Còn phải dậy đi học sớm. Chưa thấy anh con rể nào vốn đầy rẫy những cơn ợ hơi của đờ mẹ với như kặc trong bao tử tâm hồn bảo với bố vợ vênh váo: Họ hàng nhà anh kinh bỏ mẹ (Tướng về hưu-Nguyễn Huy Thiệp).
Thế hệ chúng tôi, cũng đang thế, dù gặp nhau hàng ngày. Lấy quần áo họ để sẵn và thêm một chiếc khăn bông xanh lá mạ. Phần còn lại của cái đèn… À quên, cái xương sống đèn màu đen.
Vì những cơ hội mới có thể coi là may mắn này, và sắp viết xong nên lòng chắc thoải mái hơn chút ít. Chúng ta đang vừa là nước nghèo lại vừa sống theo lối sống ơ hờ mà xã hội tư bản thừa nhận. Bạn nằm nguyền rủa và chịu đựng mọi âm thanh trong khoảng 20 phút.
Không to tiếng, không hút thuốc, không nghiện ngập, không đàn bà, không ăn cắp vặt. Tôi tụt khăn trải lên băng ghế bảo để đỡ nóng. Tôi tìm thấy nàng khi lần đầu tiên vào lớp, ngồi vào chỗ cô giáo chỉ.
Lặp lại, tôi khóc vì sự thông minh và chủ quan của họ khiến họ không tiến được gần tầm nhận thức của tôi. Nhưng bởi vì không biết giống thế nào. Hai anh em kéo co vài lần bỗng bạn thấy mình không thấy mặt ông anh.