Mẹ: Em cảm ơn các bác đã lo cho cháu. Thế là có cớ mời anh ta chiếc kẹo. Tôi sợ cái tri thức bình dân vì tôi đã dốt (nếu so với đòi hỏi chung của thời đại thì tôi còn thiếu khá nhiều tiêu chuẩn) mà còn thấy khoảng cách giữa mình và người dốt hơn vẫn còn xa lắc.
Vì vậy, chơi là một cuộc chiến giữa những kẻ mạnh. Dẫu không phải không có lúc buồn. Những người quanh ta quên rằng đời sống cần có những sự chuyên môn hoá.
Họ sợ khổ cái khổ của sự thay đổi, tuổi tác đã làm họ sợ khổ rồi. Tôi viết chữ BÀI LÀM theo ông ta dạy. Hơn nữa, bạn chẳng ăn đủ một lượng calo cần thiết để giấc ngủ được béo tốt.
Một lần, tình cờ lướt qua gương trong trạng thái vô cảm, hắn nhận ra mình rất giống nàng. Tôi thường cảm thấy đau vì điều đó. Anh ta cố gượng một nụ cười trên môi như trận mưa cuối tưới lên những hạt khát.
Các em nhỏ nếu lỡ đọc thì không nên tự hào vì mình biết ngoáy mũi như tôi. Hoặc là tôi ích kỷ, tôi bất hiếu, tôi bất cần thì những điều đó lay chuyển được tôi ư? Nếu tôi là kẻ (mà theo tôi là) chẳng ra gì như thế thì rốt cục, những sợi dây liên kết giữa họ và tôi hay giữa chúng ta không phải là tình người. Vì sự ích kỷ ngu hèn ấy mà mày cho mình quyền phán xét xung quanh chỉ với ngần ấy năng lực.
Sao lại xé sách hở con. Tôi trân trọng nó nhưng không biết nó có gào những câu như Chém chết mẹ nó đi hay Cho chết mẹ mày đi khi phải bon chen (với những con người chứ không phải với những con chữ như tôi) giữa dòng đời đầy dã man này không. Toàn là thứ đã trông thấy nhưng chưa đụng vào bao giờ.
Tự an ủi anh mới bước vào đời không ăn thua. Tôi đã bắt đầu chán việc chữ nghĩa và tôi có thể làm việc khác. Con chó nhỏ (đã chết) của tôi từng làm thế mỗi lúc tôi tròng xích vào cổ nó, dắt nó, đúng hơn là nó kéo tôi đi, từ tầng bốn xuống.
Mang đi cảm giác lạnh lẽo của những năm cuối cấp. Tôi nhìn lại cái bài toán mà nghi ngờ sao dễ thế, hóa ra mình nhầm dấu, kiểm tra lại là sửa được ngay. Trong sự đồng cảm với sự tàn tạ của công việc sáng tạo.
Mẹ hỏi: Con mệt à? Con không học được à? Pho tượng tôi vẫn hóa đá. Trí tưởng tượng làm giảm năng suất lao động chân tay của chàng ta và đem lại đầy hiểm họa. Trọng tâm lại chuyển sang câu hỏi: Mình viết có hay không?
Cũng như chấm dứt việc lệ thuộc thời gian để tự do phân phối năng lực và học cái mình cần. Còn hắn là con mèo câu bộ ngực của cô ta. Nhưng chờ đến bao giờ.