Có mùi thơm của biển, có vị mặn trong gió. Việc quan tâm trước nhất là thoát ra khỏi tình trạng này nên đầu óc rối tung. Chỉ có con mèo không ngược.
- Tôi muốn… Tôi muốn… Tôi muốn ông cụ sớm được ra đi thanh thản. Vì nàng biết ta thích ngắm và cần ngắm đôi mắt nàng. Mặc cảm với việc làm thơ của mình, mặc cảm với danh hiệu thiên tài… Đó là cái trạng thái ban đầu khi bạn lột xác.
Kéo ghế ngồi xuống đầu bàn. Rất nhiều ngọn nến âm thầm trong bóng tối chờ những ngọn lửa đầu tiên. Bác không biết, buổi sáng tôi thích yên tĩnh một mình, ngồi lặng điều chỉnh cơ bắp đau nhừ, và không bị soi.
Cháu bảo: Cháu chỉ so sánh chuyện râu thôi cơ mà. Khỉ thật! Hai tiếng nữa tôi đã làm gì? Chắc vẫn thế! Thế là thế nào? Và một số lí do khác…
Phải, đó là tôi tự cô lập mình. Làm khổ nhau khi đời người chỉ một lần và đủ khả năng để không làm nhau khổ. Hôm nay chị bạn ra viện.
Nhưng không bảo được cái đầu nó nghỉ. Đa phần chúng ta đều làm thế và coi đó là sự vô lí bình thường của đời sống. Nhưng nếu mình làm thế, mình cũng chẳng còn là mình.
Nhưng không phải sở thích. Thế nên có người chả nghĩ gì, có người đầu nóng phừng phừng. Mà lừa kheo khéo vào để còn cố mà tin.
Đôi khi tôi mặc cảm vì sự mâu thuẫn và âm thầm chống đối này. Bác ma sát rất nhiều, quen thân, dung hòa, làm việc được với những người đầy khuyết điểm. Không phải cái nhẹ bẫng bản chất của tờ giấy.
Ngồi im cho mọi người thi thoảng tha hồ giật tóc, vò đầu, véo tai âu yếm. Dù nó cũng chẳng mới thì bạn cũng lưu lại được một số dữ kiện nào đó cho những phân tích sau này. Vừa gỡ xong mối này lại rối mối kia.
Dùng cứt thì không hay lắm. Ôi, cuộc đời của bác tôi. Họ cần chấp nhận một sự thật chính đáng và đơn giản: Hãy để bạn sống như chính bạn.