Nhưng chắc chắn là trong nhiều trường hợp, sợ sệt và lo lắng là hai nguyên nhân chính. Ngồi trong xe, tôi không ngớt tụng niệm: "Thượng Đế muốn sao con chịu vậy". Hồi còn là một cô gái nhỏ, bà muốn chơi với trẻ con hàng xóm, nhưng không trông thấy những nét phấn vẽ.
Làm sao diệt nỗi buồn chán làm ta mệt nhọc, ưu tư và uất hận Tôi đã học và mong rằng tới chết cũng không quên - bài học của ông Walter Raleigh (Tôi không muốn chỉ ông Walter đã trải áo mình trên bùn để Hoàng Hậu bước lên cho khỏi lấm giầy đâu. Tôi bài bạc, ca hát, làm quen với bạn mới, thức tới nửa đêm.
Bác sĩ Harold Fink, tác giả cuốn: Nghỉ ngơi cho thần kinh khỏi căng thẳng cho rằng cách hiệu nghiệm nhất là nói chuyện với cơ thể ta. Tôi không thể nào mua được những đồ phụ tùng và những máy móc cần thiết. Và đây là một điều ngạc nhiên vô cùng, gần như không tin được.
Bà đã biết nhìn qua song sắt nhà tù và bà đã biết ngắm sao lóng lánh trên trời. Theo một cuộc điều tra của tờ báo "Gia đình của phụ nữ", 70 phần trăm nỗi lo của ta là do vấn đề tiền nong. Nhưng chúng ta đã chấp nhận thấy giá trị của hạnh phúc chúng ta sẵn có chưa? Nhất định là chưa! Ông Schopenhauer đã nói: "Chúng ta ít khi nghĩ đến những cái chúng ta có, mà chỉ nghĩ đến những cái mà ta không có là nguyên nhân hầu hết những thảm trạng đời ta.
Chính là anh Harlan Howard. Ông phải bỏ tiền riêng trả ngân hàng đó để y khỏi ngồi tù. Cabol (trước làm ở trường thuốc Harvard) mà thôi đâu.
Rồi tuần sau, ông lại nắm cổ một tật xấy khác, xắn tay áo, sẵn sàng nhảy bổ vào vật nhau với nó. Xét cho cùng, ông Lincoln nói đúng. Ông đọc sách và ham mê những áng văn hay.
Nhưng tôi cũng phải nhận, ít nhất là một lần, tôi đã có chút lương tri. Đó là qui tắc thứ nhất. Y ngó tôi chừng chừng như mọi lần, nhưng không nói gì hết.
Kẻ nào nhận được chân lý sâu xa, vĩnh viễn, sẽ thấy rằng những bất mãn hàng ngày trong kiếp trần của mình, so với lẽ bất dịch của vũ trụ, chỉ là những chuyện lặt vặt không đáng kể. Nếu lời khuyên rất quan trọng thì gạch dưới cả đoạn hoặc đánh dấu như vầy: xxxxx. Mặc dầu có một số đồng nghiệp nhạo báng hay thốt ra những ý tưởng bi quan đối với công cuộc của ông, ông cũng cứ làm.
Vì tôi chịu khó và vui vẻ giúp đỡ người khác cho nên hết lo lắng và ưu phiần. Cái thói muốn đổi thành người khác tai hại nhất ở Hollywood. "Ngón tay của định mạng khi đã viết rồi thì biến mất.
Đừng để vợ con lãnh hết một lần số tiền bảo hiểm nhân mạng của bạn. Tôi muốn ngài chỉ dẫn. Chẳng có người nào, đàn ông hay đàn bà, dù chỉ tụng niệm có một lát, mà không được kết quả tốt".