Tốt hơn là nên nhập vai. Mất thêm một người, lực lượng cái thiện càng mỏng manh. Bạn cần làm việc, cần vận động.
Khi họ biết những ngày này bạn không còn tư cách sinh viên. Người mẹ không nhớ nhiều về những cơn thịnh nộ khi đi họp phụ huynh về, đứa con chỉ được học sinh tiên tiến hay nó được học sinh giỏi nhưng vẫn có lần nói chuyện trong lớp hoặc có môn chưa đạt yêu cầu. Nhưng con chim tung cánh trong lồng không thể rộng dài như giữa bao la trời đất.
Mặc cảm khi viết về mình và đang viết không phải để ngợi ca những người xung quanh. Với họ, bỏ học để viết với ý thức mình là một thiên tài không phải là can đảm, tự tin mà là buông xuôi, hoang tưởng. Tôi có làm gì ám muội đâu.
Nhưng cứ thử viết xem, biết đâu làm được cái gì đó. Đơn giản bạn chỉ viết ra cái cảm giác và sự xoay xở với đời sống quanh bạn. Tất nhiên là bạn ác theo cách mà pháp luật không sờ gáy hoặc đủ tài để khi pháp luật sờ gáy, ông chủ chó nào đó đến hót bạn ra.
Rồi hỏi tắt chế độ sục ở đâu. Có bệnh nhân nhìn bà già, mặt buồn rười rượi như bị gợi những ký ức về miền quê. Để có được một dòng suy nghĩ dù chỉ rất đơn giản, rất dễ dàng của tôi.
Tôi khóc vì tôi thông minh nhưng không phải thông minh kiệt xuất, không có trí nhớ phi thường. Không ai ở xung quanh truyền cho cậu cảm giác đó. Họ không cậy mình lớn để khua muôn mái chèo đánh đắm các con thuyền vô tội khác chỉ để to phình ra và lạc lõng trong mênh mông.
Xem bóng đá thì ngơ ngác và ngây thơ đầy tính đáng yêu như dân quê ta sang Mỹ. Và sự vô tư của họ là sự vô tư của những con lợn. Hơn nữa, nó còn thiếu nghị lực, còn hoang tưởng hoặc ít ra là nhiều ngộ nhận bởi sự thiếu từng trải của nó.
Thường thì với sự đùa họ tin sái cổ như lúc cậu bé chăn cừu lần đầu hô hoán có chó sói. Và chúng còn được chăm sóc kỹ hơn. Họ dùng các tổ chức mafia để thanh toán nhau.
Nhà văn cười gượng: Tại anh chưa ăn sáng thôi, mình ạ. Có điều, ở cái độ tuổi này, khi mà còn tay trắng, bạn phải vượt thoát khỏi nó để tự tạo khung cảnh ấy cho mình. Một con lươn thì chính xác hơn.
Bỏ cha những suy nghĩ về đồng loại, thời đại vừa phải thận trọng vừa dễ bị nguyền rủa đi. Tôi sẽ không đề cập chi tiết khả năng ngộ nhận ở đây vì nếu thế, những điều tôi viết không có giá trị một thiên tài kể sơ sơ về cái xảy ra trong và ngoài mình. Ngồi nghe giảng và chép bài.