Anh ta sống chán nản, cô đơn, dằn vặt trong lâu đài của mình từ đây đến cuối đời. Tiếng kêu ghê rợn phát ra từ con cú của Morgana - mụ phù thủy hắc ám. Và ai là người biết rõ từng tấc đất trong khu rừng này? Thật dễ dàng: đó không ai khác hơn chính là Thần Gnome - Hoàng tử của lòng đất.
- Tôi đoán cậu nghĩ rằng đây chỉ là một câu chuyện vớ vẩn. Chàng tự hỏi không biết nên gặp ai đây. Chàng muốn cảm ơn ông thật nhiều.
Thế là tôi chỉ việc làm lại những kiểu túi mà tôi đã xách không biết bao nhiêu lần khi còn là một thằng bé khiên đồ cho khách. Chờ đợi làm anh mất hết tinh thần, nhưng hiện giờ, đó là điều duy nhất mà Nott có thể làm. - Làm thế quái nào mà ai cũng hỏi ta về cái cây bốn lá vớ vẩn nào đó nhỉ? Ta vừa mới nói với một hiệp sĩ đến cách đây mấy phút là: chưa-bao-giờ-có-một-cái-cây-bốn-lá-nào-mọc-ở-khu-rừng-này-hết.
Chúng đổ xuống ào ạt, không chỉ một hạt mà vô số kể cứ như trận mưa xuân vậy. Nhưng cư dân của khu rừng Mê Hoặc và trong vương quốc không chú ý gì tới hiện tượng này lắm. Chẳng có gì ngạc nhiên khi Nott quyết định như vậy vì đó là một đặc điểm của những người tự cho là mình thiếu may mắn.
- Tôi có thể giúp bà - Sid đề nghị - Nhưng bà có biết một cây bốn lá thì cần bao nhiêu nước không ạ? - Thưa Bà chúa hồ, tại sao nước lại không chảy khỏi hồ? Tất cả các hồ đều có mạch nước chảy lưu thông mà. Vì quá nôn nóng, anh không còn màng gì đến sức lực có hạn của con hắc mã.
Một lần nữa Merlin lại hết sức vất vả mới làm cho mọi người im lặng để tập trung nghe ông nói tiếp: Max nghe thế xúc động nhìn Jim. Ngay sau khi thương lượng được bản quyền, mọi người trong First News đã chuyền tay nhau bản dịch.
Khu rừng Mê Hoặc là một khu rừng thật hoang dã và tăm tối. Bất cứ hiệp sĩ nào cũng biết rằng nguồn nước tốt nhất trong khu rừng Mê Hoặc là nước của Bà chúa hồ. Sid vô cùng vui mừng.
Nott quyết định đi đến nơi mà anh chắc chắn sẽ tìm được Merlin, đó là vườn thượng uyển của hoàng cung. Bà ta là chủ của các loài cây và là cây thông thái nhất trong khu rừng này. - Tôi mua được một cửa hàng nhỏ sắp đóng cửa.
- Ngươi không cần sự cho phép của ta. Và nó đã mỉm cười với cậu chứ không phải với tôi. Ông ta là một phù thủy bậc thầy tính tình nghĩ hiệp và rất giỏi các phép thuật cùng với kiến thức uyên bác nên rất được mọi người xa gần nể phục, kính trọng.
Trái với điều mà mọi người vẫn thường nghĩ, ta không ban phát sự may mắn một cách ngẫu nhiên. Anh ta sống chán nản, cô đơn, dằn vặt trong lâu đài của mình từ đây đến cuối đời. Tìm kiếm những điều kiện tạo nên sự may mắn không có nghĩa là chỉ nhằm vào lợi ích của riêng mình.