Chuyện bị nhục của kẻ không có quyền, tiền, danh mi nói phải. Ở Tây hay ở Ta đều thế cả. Mọi người có thể nghĩ tôi bị tai nạn hoặc làm gì dại dột.
Ta thấy đã đủ ớn rồi. Lúc ngồi rỗi thế này, các ý nghĩ tha hồ nhảy nhót trong đầu. Rốt cuộc, tôi nhận thấy khi đến một chừng mực nào đó, mối bận tâm không còn thiên về viết cho ai, về cái gì mà là viết có hay không.
Cháu bảo mẹ lúc nào cũng coi con như trẻ con, con lớn rồi, mẹ không phải lo. Mặc quần đùi ra đường lạnh. Nếu không muốn hơi tí bị nhắc: Bỏ truyện đi, ngồi vào bàn học đi con.
Lại đi lấy của ai đó để trả mình cho bằng được. Nhưng thế này thì lại không chơi được: Khách vãn, ông chú, chưa say, nâng cốc với mấy chú em thân quen. Nhưng tôi vẫn tin chúng ta có một lượng cái thiện cần thiết.
Tôi bảo: Chào chú. Có lẽ rất lâu họ mới biết cụ thể. Thế thì nên trở thành một chú chó ngao nữa của tôi.
Tôi chìa tờ đơn trước mặt cô ta: Cô xem hộ em. Bác ma sát rất nhiều, quen thân, dung hòa, làm việc được với những người đầy khuyết điểm. Sẽ dừng viết 2 phút để nghĩ ra 2 tiếng trước mình làm gì.
Chỉ lấy một ví dụ điển hình và đơn giản nhất. Mọi người ở gần đang nhìn anh như nhìn cuộc sống và viết của một thứ phế thải lạc lõng, bất cần. Ăn cơm trưa, lúc ngồi mâm phòng này, lúc ngồi mâm phòng kia ở nhà ăn.
Cái bệnh thơ nó loạn lắm. Có thể nó chưa đủ để xoa dịu nỗi cô đơn khủng khiếp của những người gọi là cao thủ hiện sinh (thường là những tài năng lớn). Còn nếu nó tương đối đúng thì chúng ta cùng suy luận tiếp…
Và những miếng mồi lạ mà ta chưa từng biết. Nhưng bạn vừa tập thể dục vừa lo quên béng mất chúng. Nhưng khi những người thân cũng tham gia vào dư luận, nếu không muốn gạt họ ra khỏi đầu, chỉ còn cách hứng chịu những oan khuất họ vô tình mang tới.
Bạn tận hưởng nó vì biết nó sẽ qua đi rất nhanh. Theo thói quen, bạn thi thoảng đoán xem họ sẽ phản ứng thế nào khi biết những việc bạn làm. Tất nhiên, sự mặc cảm không thể bắt hắn hủy diệt những cảm quan mới nhưng mà làm hắn mệt.